Có lẽ, nỗi cô độc đến đáng sợ mà tiền nhân từng gánh ấy, hóa ra nhẹ nhàng và mênh mông như biển cả ngoài kia. Phải đến khi lập nghiệp ở một vùng đất khác, không còn biển núi ở bên và trở về, tôi mới có thể hiểu cái cảm giác ấy. Một mình với thiên nhiên, tự tại nhiều hơn cô độc.
Trăng sáng trên đầu, tôi đứng dậy. Một ngày với “cố nhân” Ghềnh Ráng khép lại, đủ để tôi tìm lại được sự thư thái đúng nghĩa hiếm hoi. Thiên nhiên vẫn độ lượng dang tay đón đợi con người. Ghềnh Ráng trong tôi vẫn vậy, nhưng hình như con người đã khác đi ít nhiều…
Bài & ảnh: Liên Thượng